Chuyện Tình Hoa Nắng
Nhặt lá vàng ghép vào trang thơ dại,
Gọi gió thu mang lại mộng đào tiên,
Lấy trời xanh và mây trắng trăm miền,
Gom tất cả kết thành thiên tình sử...
Tình hoa nắng... như Sông Hương, Núi Ngự,
Mãi nghìn năm, vẫn tình tự bên nhau,
Sáng vươn lên, nắng trải khắp năm châu,
Hoàng hôn xuống, ta u sầu nhớ nắng...!!!
Hoa nắng ơi...!!!
Xin đừng buồn trầm lặng,
Dẫu đêm về, nắng vẫn ở bên trăng,
Nắng vẫn tươi, nhõng nhẽo với chị Hằng,
Nắng vẫn đẹp, vẫn thơm mùi... hoa nắng.
Ngày mai đây, khi trời thanh gió lặng,
Hoa nở đầy, sương phủ trắng đồng quê,
Mặt trời lên là hoa nắng hiện về,
Ta sẽ đợi, ngày phu thê trọn đạo.
~ Hoa Mai ~
Phoenix, tháng 05/11/2012
hay lắm lắm ...... anh à....
Trả lờiXóaMột cảm nhận Xa vời của Nắng . tưởng chừng như xa lắm... mà lại quá đỗi gần...
cảm ơn anh bài thơ rất tuyệt vời nhé.
Cảm ơn em Chiếc Lá Vàng nhiều nha... Tình yêu là lúc nào cũng gần gũi và thiêng liêng... Nếu ai cũng yêu như ánh nắng yêu muôn loài thì hạnh phúc biết bao... Ánh nắng chỉ biết yêu thương và không phân biệt lớn nhỏ... giàu nghèo... thấp cao.... nơi nào cũng có ánh nắng chiếu rọi... Đó là tình yêu rất chân thật... vui vẻ nhiều nha em...
XóaNgày mai đây, khi trời thanh gió lặng,
Trả lờiXóaHoa nở đầy, sương phủ trắng đồng quê,
Mặt trời lên là hoa nắng hiện về,
Ta sẽ đợi, ngày phu thê trọn đạo.