Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

Tiễn Thu


Tiễn Thu

Ta cứ ngỡ thu đi không về nữa,
Nào ngờ đâu thu lại gởi trăng về,
Cho lòng ta man mác nhớ thương quê,
Thương nhân loại mải mê trong trường mộng…!!!

Tiễn thu đi… giữa đất trời lồng lộng,
Lá thay màu, lá rụng giữa trời đông,
Hoa tuyết rơi phủ kín khắp ruộng đồng,
Đàn chim én lạc bầy kêu thảm thiết…

Thu ơi thu…!!!  Tháng ngày xa biền biệt,
Sắc hoa tàn, hương phấn cũng phôi pha,
Tiếc làm chi vạn vật cõi Ta-Bà (*),
Rồi tất cả cũng “sinh, già, bịnh, chết…!!!” (**)

Thu ra đi... không nghĩa là thu hết,
Chỉ vì trăng lên xuống chín mươi lần,
Theo chu kỳ của vũ trụ phù vân,
Thu gắng đợi, xin đừng buồn, thu nhé.

Ta cầu xin… mong thời gian qua lẹ,
Cho đông tàn, xuân đến, hạ sang mau,
Cho thu về, trăng thắp sáng địa cầu,
Cho muôn loại nắm tay nhau vui sống.

(*) Cõi Ta-Bà:  Theo quan điểm Phật giáo, “cõi Ta-Bà” chẳng khác gì quán trọ, nhân loại sống trong cõi này đều giả tạm, vô thường, không thật.  Suốt cả cuộc đời chúng ta xoay vòng với sinh, lão, bệnh, tử, bị tiền tài, danh vọng chi phối, bức bách thật khổ não.
(**) Sinh, già, bịnh, chết hay còn gọi là sanh, lão, bệnh, tử:  Theo quan điểm Phật giáo, là bốn cái khổ của thế gian mà muôn vật đều phải trải qua.

~ Hoa Mai ~
Phoenix, ngày 30 tháng 9 năm 2015



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét