Thứ Tư, 9 tháng 11, 2016

Chân Phúc


Chân Phúc

Ta là bụi cát giữa trần ai,
Lăn lóc năm châu thế kỷ dài…!!!
Mặc khách tranh nhau… mê với tỉnh…
Mình ta hạnh phúc sống bên Ngài (*).

~ Hoa Mai ~

Phoenix ngày 8 tháng 11 năm 2016

(*) Ngài:  Minh Sư, Thượng Đế, Tim Qo Tu, v.v.

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

Vẩn Vơ


Vẩn Vơ

Vũ trụ càn khôn ta hát ca,
Nơi đây chốn đấy mấy gì xa,
Ai đi ai ở tâm vô ngại,
Cực Lạc trần gian cũng một nhà…!!!

~ Hoa Mai ~

Phoenix, ngày 24 tháng 10 năm 2016

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

HỜN… VUI…


HỜN…

Tháng Tám qua rồi, hạ biết chưa…?
Sao còn mải miết nắng dư thừa
Thu ngóng heo may sầu giăng cửa
Trách hạ vô tình… chẳng đón đưa!...

LA. 1/9/2016


VUI…

Ngẫu hứng vì bài thơ của tác giả LA... HM xin phép được họa nguyên vần nhé.

Năm tháng phai tàn, em biết chưa???
Nghìn Thu… hờn… giận… chỉ bằng thừa,
Cười vui em nhé… lòng thanh thoát,
Dẫu Hạ vô tình… Mẹ* đón đưa…

(*) Mẹ là biểu hiện Đức Như Lai, Từ Mẫu, Tim Qo To, v.v.

~ Hoa Mai ~
Phoenix, ngày 1 tháng 9 năm 2016


Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016

Ta Là Ai


Ta Là Ai
Ta là Ai… và Ai cũng là Ta…
Anh em sinh ra cùng Mẹ cùng Cha,
Và vũ trụ không ai người xa lạ,
Ai mỉm cười là Ta cũng cười lây…

~ Hoa Mai ~
Phoenix, ngày 25 tháng 8, năm 2016

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2016

Vu Vơ


Vu Vơ

Giữa đêm khuya ngồi nghe mình đang thở,
Nở nụ cười mủm mỉm tựa trẻ thơ,
Lòng lâng lâng theo suối nhạc vọng về,
Tim náo nức nhả vần thơ tứ tuyệt…

~ Hoa Mai ~

Phoenix, ngày 20 tháng 7 năm 2016

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2016

Câu Chuyện Hạt Nước


Câu Chuyện Hạt Nước

Lâu thật là lâu từ lúc nguyên thủy có cậu bé tên là Hạt Nước.  Hạt Nước rất vô tư, sống rất hạnh phúc, hồn nhiên và tràn đầy tình thương yêu vô bờ bến của người cha.  Mỗi ngày Hạt Nước chỉ biết vui đùa tung tăng, muốn gì được nấy và sống trong một cuộc sống thật hiền hòa, hạnh phúc, chẳng bao giờ biết đau khổ và ngay cả một tiếng nói đau khổ cũng chưa từng bao giờ nghe qua.  Từ lúc bẩm sinh, cậu Hạt Nước đã có rất nhiều sự sáng tạo, lòng bác ái và thần thông hết sức vĩ đại nhưng vì cậu Hạt Nước này sống trong sự quá hoàn mỹ và đầy đủ, muốn gì được nấy ngay tức khắc nên cậu chẳng bao giờ cần sử dụng sức sáng tạo, lòng bác ái và thần thông vĩ đại của mình.

Thời gian êm đềm cứ thế trôi qua, rồi một hôm bất chợt cậu Hạt Nước có một ý tưởng là muốn biết sức sáng tạo, lòng bác ái và thần thông vĩ đại của mình như thế nào.  Hạt Nước tìm đến gặp cha là Đại Dương và thưa với cha rằng:  con muốn biết sức sáng tạo, lòng bác ái và thần thông vĩ đại của mình như thế nào.  Mặc dù người cha Đại Dương đã hết lòng khuyên răng và giải thích cho con nhưng Hạt Nước vẫn chưa được thỏa mãn và cầu xin cha cho mình thử nghiệm qua để chính mình thật sự được hiểu biết về sự sáng tạo, lòng bác ái và thần thông vĩ đại của chính mình.  Người cha Đại Dương biết ông không cầm được ý chí kiên quyết muốn tìm hiểu và thử nghiệm về sức sáng tạo của con mình nên ông đã đồng ý cho cậu Hạt Nước rời khỏi nhà để tự đi tìm và thử nghiệm.  Trước khi đi, người cha luôn căn dặn cậu Hạt Nước là cha tặng cho con một viên ngọc Như Ý hãy giữ lấy nó vào mình khi nào cần thì con chỉ gọi tên cha là Đại Dương thì cha sẽ có mặt ngay lập tức và đón con về nhà, và cũng nhớ rằng cha lúc nào cũng thương nhớ con vô vàn và luôn ở bên cạnh con mãi mãi nhớ đừng quên nhé.

Sau khi quyết định và chuẩn bị hành trang đầy đủ cho chuyển đi thử nghiệm của mình, cậu Hạt Nước an nhiên chờ đợi bỗng nhiên một ngày nọ cậu Hạt Nước cảm thấy thân thể của mình rất nhẹ nhõm biến thành hơi nước và bay lên trên không gian.  Cậu Hạt Nước lấy làm rất thích thú và cậu cứ thế mà tiếp tục bay cao hơn, càng bay lên cao thì cậu Hạt Nước càng nhìn thấy xa xăm hơn và càng thấy được núi rừng và cảnh vật từ xa xôi trông rất đẹp đẽ.  Lúc bấy giờ cậu Hạt Nước rất vui mừng và cảm thấy mình rất vĩ đại rồi cậu cứ tiếp tục mãi say đắm trong sự thử nghiệm của mình để học hỏi thêm.  Cậu Hạt Nước đã bay lên rất cao đến một ngày nọ vì bay lên quá cao nên cảm thấy thân thể của mình hơi lạnh và nặng dần rồi từ từ biến thành đám mây rất đẹp.  Hạt Nước thấy mình rất mềm dịêu, nhẹ nhõm và rất sung sướng, tung tăng, hạnh phúc.  Thế là cậu Hạt Nước tiếp tục sống một cuộc sống bình yên, hài hòa, vui tươi, bay lượn trên không trung và được đi thăm cả năm châu bốn bể.  Hạt Nước càng cảm thấy vui thích rất nhiều và bắt đầu có cảm giác say đắm với thiên nhiên hùng vĩ, cảnh đẹp bao la của trời đất và tràn ngập những cái vui cái lạ của vạn vật muôn loài. 

Được bay lơ lửng trên không gian và sống một cuộc đời vô cùng hạnh phúc thanh thoát như vậy, cậu Hạt Nước vẫn chưa thấy được đầy đủ sự thỏa mãn.  Rồi một ngày nọ, Hạt Nước tự ao ước với mình rằng nếu ta được xuống để thử nghiệm qua trong tất cả mọi sinh vật trên toàn cầu thì chắc chắn ta sẽ thử nghiệm được sức sáng tạo, lòng bác ái và thần thông tuyệt diệu biết chừng nào. Thế là cậu Hạt Nước bắt đầu bay thấp dần xuống.  Khi bay càng thấp thì cậu cảm thấy thân thể mình bắt đầu chuyển thành nặng nề hơn rồi bỗng dưng cậu thấy thân thể mình cô đọng lại và rơi xuống thành những hạt nước mưa long lanh tươi mát và đẹp đẽ một cách lạ thường.  Cậu Hạt Nước lúc này lại thấy mình càng vui hơn và vĩ đại hơn rất nhiều và cứ thế cậu đã say mê thấm vào lòng đất, đi vào rừng sâu, núi thẳm, vào những ruộng đồng mênh mông bất tận.  Hạt Nước bắt đầu học hỏi nhiều hơn về sự sáng tạo và lòng bác ái của mình.  Cậu đã thấy mình len lỏi vào lòng đất để học hỏi sức chịu đựng vô biên, cậu đã đi vào rừng, vào núi đã làm cho rừng núi khô khan trở thành xanh tươi mơn mởn, cậu đã đi vào ruộng đồng mênh mông và làm cho những cánh đồng khô cằn trở nên tươi tốt, làm cho rau quả, cỏ cây, hoa màu đâu đâu cũng hạnh phúc, tươi xanh, lành mạnh, rực rỡ…  Càng thấm sâu vào lòng đất và càng trải nghiệm qua trong tất cả vạn vật sinh linh thì cậu Hạt Nước càng cảm thấy mình ngày càng nhỏ bé, rất yếu đuối và đen tối; và có lúc cậu lại gặp phải những tảng núi đá khổng lồ ngăn chận, cản trở sự đi lại của cậu và cậu lại bực mình, càu nhàu và có lúc cậu lại giận dữ tạo thành những dòng nước thác lũ chảy một cách giận dữ phá vỡ bờ đê nhưng rồi cậu cũng chẳng làm được gì cho mấy vì sức lực của cậu lúc này đã quá yếu đuối, quá nhỏ bé,… Hạt Nước bắt đầu cảm thấy lẻ loi, cô đơn, hoang mang và lo sợ đủ điều không còn vui tươi hạnh phúc tung tăng như những ngày xưa nữa. 

Trải qua một thời gian rất lâu có lẽ hàng tỷ tỷ năm lưu lạc, học hỏi và thử nghiệm, Hạt Nước bắt đầu nhớ nhà và ước ao được quay trở về lại quê hương xứ sở của mình.  Hạt Nước nhớ lời cha dặn cậu liền kêu gọi tên cha Đại Dương đến cứu giúp.  Hạt Nước kêu gọi tên cha mãi nhiều lần nhưng chẳng thấy bóng dáng của cha Đại Dương ở đâu không đến.  Vì xa nhà quá lâu nên cậu Hạt Nước đã quên hết tất cả và không còn nhớ hình dáng của cha mình nữa cho nên dù cha cậu lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc mà cậu chẳng bao giờ nhìn nhận ra người cha của mình được.  Hạt Nước bắt đầu nghi ngờ, tuyệt vọng, có lúc còn trách mắng cha mình vô tình vô nghĩa và không có tình thương,…  Người cha Đại Dương vô cùng thương xót và đau đớn muốn giúp con mình nhưng làm sao chỉ cho con mình thấy được Đại Dương đây???  Nhưng rồi vì tình thương bất diệt của cha Đại Dương và ông cứ âm thầm, kiên nhẫn, chịu đựng ở bên cạnh con giúp đở và đưa đường chỉ lối cho con mình; có lúc người cha phải trải qua hàng vạn tỷ năm với vô vàn thử thách, đau khổ để dìu dắt cho con mình và từ từ người cha tìm đủ mọi phương cách để đưa con mình vào được những dòng nước nhỏ chảy về những con lạch, con suối, con sông,… và cũng từ đó cuối cùng người cha đã đưa con mình Hạt Nước trở về lại với Đại Dương và hòa đồng vào nguồn tình thương mênh mông vô tận.

Hoa Mai

Phoenix, ngày 11 tháng 5 năm 2016

* Hình ảnh minh họa sưu tầm trên mạng


Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Đến Lúc Rồi


Sau mấy ngày theo dõi trên mạng đang diễn biến ra rất nhiều nổi khổ tâm của người dân ở quê hương xứ sở…  Thêm vào đó lại biết được có bao nhiêu nhà văn, nhà thơ viết rất nhiều về những cái đau, cái khổ, cái tủi nhục của nhân dân xứ Âu Lạc (Việt Nam), nhất là qua bài thơ “Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh” của thi sĩ giáo sư Trần Thị Lam.  Tôi rất lấy làm cảm động và cũng muốn viết lên một vài tâm sự cho quê hương đất nước “Đến Lúc Rồi Cần Phải Đứng Lên” nhưng rồi không biết vì một lý do nào đó lương tâm không cho phép tôi viết bằng những lời bạo động, trách móc hoặc chỉ trích mà thay vào đó tôi xin dâng hiến bài thơ nho nhỏ mang tựa đề “Đến Lúc Rồi” xin kính dâng tặng đến tất cả nhân dân Âu Lạc (Việt Nam) nói riêng và thế giới nói chung hãy cùng nhau thức tỉnh.  Chúng ta hãy vượt lên cao hơn cái tình yêu nhỏ bé qua miếng cơm manh áo mà hãy sống và đối đãi với nhau thật “tử tế” bằng lối sống thuần chay tinh khiết để rồi không chỉ riêng cho nhân dân Âu Lạc (Việt Nam) chúng ta mà cả thế giới, vũ trụ muôn loài vạn vật cũng đều được chung vui và hạnh phúc… Nếu các bạn đọc có cùng một cảm thông thì xin hãy cùng chúng tôi chia sẻ đến rộng rãi khắp nơi để ngõ hầu làm tỉnh thức tất cả chúng ta theo con đường bác ái và tỉnh thức cho chính mình.  Xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Đến Lúc Rồi

Đến lúc rồi… anh nên mở cửa tim ra,
Để nhìn thấy mặt trời đang chiếu sáng,
Để hít thở một luồng không khí trong lành, hảo hạng,
Và để biết rằng anh đang sống trên trần gian…

Đến lúc rồi… anh phải thật sự khôn ngoan,
Để nhìn thấy rõ tận tường đâu là sự thật,
Để cảm giác cái đau thương của muôn loài sinh vật,
Để nhận thức rằng cuộc sống luôn vô thường và hết sức mỏng manh…

Đến lúc rồi… anh hãy ngừng hết chiến tranh,
Để nắm tay nhau và tạo dựng hòa bình,
Để đất nước và con người cùng vạn vật sinh linh,
Được chung sống thật bình yên trên một hành tinh diễm tuyệt…

Đến lúc rồi… anh có hay có biết…???
Luân lý làm người là tử tế với nhau,
Lấy yêu thương và san sẻ làm đầu,
Sống cho tất cả… vì nhau… là hạnh phúc.

Đến lúc rồi… ta hãy coi thường vinh nhục,
Thấu hiểu muôn loài là thân thuộc với nhau,
Lối sống thuần chay là chân lý nhiệm mầu,
Vì tất cả đều nương nhau để sống.

~ Mai Phước Hòa ~

Hoa Kỳ, ngày 28 tháng 4 năm 2016

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

Bình An


Bình An

Thong dong cười mỉm giữa mênh mông,
Vũ trụ bao la chẳng bận lòng,
Ánh sáng tỏa khai hương giải thoát,
Nhạc trời vang đệm cả sắc không.

~ Hoa Mai ~

Houston, ngày 1 tháng 4 năm 2016

Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2016

Năm Mới



Năm Mới

Tuyết vẫn rơi đầy… ta ở đây,
Chờ ai mòn mỏi phút sum vầy,
Đường mơ rẽ bước như sương gió,
Điểm hẹn tách rời tựa khói mây…!!!
Viễn khách nôn nao vui thú lạ,
Bạn gần hối hả cợt đùa say…
Tân niên pháo nổ tưng bừng lắm,
Chúc bạn giao thừa vạn phúc may.

~ Hoa Mai ~

Phoenix, ngày 3 tháng 1 năm 2016

(*) Hình ảnh minh họa được sưu tầm trên mạng.