Hồn
lữ khách lãng du miền hoài vọng,
Sóng
trùng dương lồng lộng lướt vỗ về,
Sáo
yêu thương rót nhẹ, phút đam mê,
Đưa
lữ khách, bình yên, về cõi mộng...
Ta
ngồi đây, mà chạnh lòng, trống rỗng,
Tiếng
chim kêu, làm xáo động lòng ai,
Nghe
đâu đây văng vẳng tiếng thở dài,
Của
năm tháng, vô thường, vang vọng lại...
Hỡi
cố nhân, tim người còn trống trải,
Chứa
chút tình thơ dại thuở xưa không?
Tiếng
yêu thương ngào ngạt giữa cánh đồng,
Mùa
gặt hái, bên bờ sông ước hẹn.
Tay
trong tay một mối tình bẽn lẽn,
Em
ngượng ngùng, e thẹn nép vào vai,
Anh
thẹn thùng, nói lời yêu em mãi,
Tình
bao la rộng trải khắp ngân hà.
Đêm
từng đêm say đắm mộng thiết tha,
Dệt
nhung nhớ xây dựng nhà hạnh phúc,
Lửa
yêu đương đốt cháy lòng hừng hực,
Dâng
trào lên trong ký ức từng đêm.
Nghe
tiếng than qua giấc ngủ êm đềm,
Khơi
động dậy những nỗi niềm nhung nhớ,
Ngày
tháng xưa khi chúng mình gặp gỡ,
Vẫn
tìm về vụn vỡ mảnh hồn tan!!!
Duyên
năm xưa, đã khuất bóng mây ngàn,
Sao
thương nhớ, dâng tràn như thác lũ?
Những
đêm dài, lòng ta không tự chủ,
Bay
chìm vào giữa vũ trụ mù xa...
Lên
cung trăng tâm sự với hằng nga,
Thả
hò hẹn cùng trăng ngà dệt mộng,
Cho
tình yêu thêm những ngày mở rộng,
Dìu
dắt nhau qua cõi mộng thênh thang.
Tìm
cho nhau, nguồn hạnh phúc thiên đàng,
Lòng
quyện chặt, đừng rẽ ngang em nhé,
Tay
đây em, ta dìu em bước nhẹ,
Trên
đường đời ta khe khẽ cười vang.
Dẫu
mai kia hương phấn có phai tàn,
Tim
vĩnh viễn, chứa chan tình muôn thuở,
Lòng
lo chi mà ngập ngừng bỡ ngỡ,
Tấm
chân tình ta đã lỡ trao đi...
Khóc
làm chi để lệ đẫm bờ mi,
Sầu
tiễn biệt, khắc ghi tình thần thoại!!!
Đời
vô thường, duyên kiếp tựa mây trôi,
Ngày
xưa ấy, vẫn in hoài ký ức.
Nghe
trong ta, một nỗi niềm bứt rứt,
Khi
quay về với hiện thực phồn hoa,
Bên
gấm nhung, sao lệ mãi chan hòa???
Tim
chợt tỉnh... mất đóa hoa... thật nhỉ!!!
~
Hoa Mai ~
Phoenix,
tháng 11/28/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét