Chiều cuối đông, bình yên, ta ngắm tuyết...
Thả phơi lòng theo chiếc lá vàng rơi,
Nghe cánh chim lơ lửng giữa bầu trời,
Kêu thánh thót, nhắn nhủ lời xuân đến.
Thuyền nhân duyên, mãi cách xa rời bến,
Biết về đâu, giữa nẻo vắng không người...???
Từng bước chân, môi hé nở nụ cười,
Trong tâm tưởng của con người đua sống...!!!
Đời viễn xứ, như con diều gió lộng,
Vụt bay lên, cao rộng, giữa trời xanh,
Rồi bỗng nhiên, gió động, lá rơi cành,
Diều nghiêng ngả, rớt nhanh, vùng đất lạ...!!!
Cảnh phù du... tơ tằm vương vội vã,
Kiếp vô thường, vấp ngã mộng bể dâu,
Chốn tha phương, mấy độ tiễn thu sầu,
Đắm chìm mãi trong biển sâu tình ái...!!!
Hỡi cố nhân!
Xin dừng chân bước lại,
Xuân đang về, rộng trải khắp nhân gian,
Hãy tỉnh tâm, tận hưởng phút thanh nhàn,
Lắng hơi thở, dịu dàng nghe chơn tánh...
Dẫu đông về, vẫn ấm lòng, không lạnh,
Vẫn an nhiên, vững mạnh giữa dòng đời,
Tâm bình yên là hạnh phúc tuyệt vời,
Tâm giác ngộ là muôn đời giải thoát.
~ Hoa Mai ~
Phoenix, tháng 12/30/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét