Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012

Không Đâu Em



... viết cho những đứa em mồ côi sống cuộc đời lưu lạc...

Không đâu em, mình đâu người xa lạ,
Không đâu em, mình từng đã yêu thương (1),
Không đâu em, mình cùng bước chung đường,
Đầy cạm bẫy, nhưng tình thương diệu vợi.

Không đâu em, dù mây kia khó với,
Mảnh trăng lòng vẫn phơi phới chờ em,
Hoa Vô-Ưu (2) bất diệt nở êm đềm,
Xin dâng hiến trọn nghìn năm tươi sáng.

Không đâu em, em vẫn còn duyên dáng,
Dẫu thời gian cứ lãng đãng trôi qua,
Hãy yên vui thanh thản tựa Hằng Nga,
Tim rộng mở, đón bình minh dệt mộng...

Không đâu em, đừng bao giờ tuyệt vọng,
Tấm chân tình vĩnh viễn thuộc về em,
Hãy nhìn lên cả vũ trụ đang thèm,
Tình thương ấy, ta trao em trọn vẹn.

Không đâu em, xưa chúng mình đã hẹn,
Đừng gục đầu lệ nghẹn đẫm bờ môi,
Hãy ngẩn lên, dù chẳng nói được lời,
Cùng sánh bước tung biển khơi lướt gió.

Tay đây em, ta dìu em lướt gió,
Trên đường đời dù bão tố phong ba,
Đứng thẳng lên, vững bước giữa sơn hà,
Đừng lo sợ... có ta... người tình nhỏ.

Đi chưa em???  Khi thuyền về bến đó,
Sóng vô thường sẽ chìm lặng, lánh xa,
Ánh trăng thanh trực diện dải Ngân Hà,
Thuyền Bát Nhã, ta qua bờ giải thoát.

(1) Mượn gần hết hai câu thơ đầu trong bài thơ Không Đâu Em của thi sĩ Phi Vân. Hoa Mai xin dùng chữ EM trong bài thơ này để tượng trưng cho những đứa trẻ em mồ côi lưu lạc trên khắp vạn nẻo đường thế gian.

(2) Hoa Vô-Ưu còn gọi là hoa Ưu-Bát:  Hoa quý.  Một loài hoa huyền thoại hàng ngàn năm mới nở một lần, dựa theo truyền thuyết Ấn Độ.

~ Hoa Mai ~
Phoenix, mùa đông 2011


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét