Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

Xin Anh Dừng Chân Lại



...thơ gởi những người "hùng" tim lạnh...

Anh vội đi, vào một chiều xuân muộn,
Bỏ lại em, ôm chiếc nón bài thơ,
Tình dâng lên, tim yên lặng, hững hờ,
Mắt khép chặt, bờ môi mềm, ửng đọng...!!!

Anh vội đi, về chân trời gió lộng,
Bỏ lại em, nỗi tuyệt vọng nhớ nhung,
Tiếng nấc kêu, của muôn vạn côn trùng,
Như tiếng khóc, của nỗi lòng em đó.

Anh vội đi, cuối con đường đất đỏ,
Bỏ lại em, suối lệ nhỏ từng dòng,
Lửa yêu đương, của một thuở chờ mong,
Tim chết đứng, một cõi lòng tê tái...!!!

Anh vội đi, về những vùng biên ải,
Tiếng gió vù, cỏ dại, cảnh rừng hoang...
Lời than van, của linh hồn oán giận,
Chốn sa trường, lửa hận mịt mù bay.

Dừng chân lại, anh ơi...!!!  Dừng chân lại,
Bên cạnh em, đàn con dại, cần anh,
Nhịp bước thênh thang, hoa lá tươi cành,
Nuôi sức sống, của màu xanh hy vọng.

Dừng chân lại, để tâm hồn lắng đọng,
Xây hòa bình, trải rộng biển tình thương,
Nắm tay nhau, ta kết bạn bốn phương,
Chung sức, biến sa trường... thành ruộng lúa.

Dừng chân lại, ta sống đời nhung lụa,
Rải tình thương, dập tắt lửa hận thù,
Cho muôn loài, sống hạnh phúc thiên thu,
Cho non nước, an hòa trong vĩnh cửu.

~ Hoa Mai ~
Phoenix, tháng 02/20/2012

1 nhận xét:

  1. Dừng chân lại, để tâm hồn lắng đọng,
    Xây hòa bình, trải rộng biển tình thương,
    Nắm tay nhau, ta kết bạn bốn phương,
    Chung sức, biến sa trường... thành ruộng lúa.

    Trả lờiXóa